Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Võ đài Yêu thương

Tình yêu giúp con người ta trở nên nghị lực và mãnh liệt hơn, chính tình yêu của người vợ đã tạo một nội lực bên trong con  người của Sultan, từ thất bại này đến thất bại khác...nhưng anh đã không nản và trở thành đô vật số 1 thế giới.



Tôi là Sam

I Am Sam (cách điệu i am sam) là một phim drama Mỹ 2001 được viết và đạo diễn Jessie Nelson, với sự diễn xuất của Sean Penn một người cha Khuyết tật phát triển, Dakota Fanning vai con gái ham học của anh, và Michelle Pfeiffer vai luật sư của anh. Dianne Wiest, Loretta Devine, Richard Schiff và Laura Dern tham gia với các vai phụ.

Jessie Nelson và Kristine Johnson, đồng viết kịch bản, nghiên cứu các vấn đề phải đối mặt của người lớn chậm phát triển bằng việc thăm tổ chức phi lợi nhuận L.A. GOAL (Greater Opportunities for the Advanced Living). Họ sau đó cast hai diễn viên khuyết tật, Brad Silverman và Joe Rosenberg, vào vai quan trọng.


Với vai diễn Sam, Penn được đề cử Giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Giải Oscar lần thứ 74 năm 2002.

Bộ phim đã mở đầu cho sự nghiệp của diễn viên nhí Dakota Fanning, người khi đó mới bảy tuổi và chỉ có một vài vai diễn nhỏ. Cô trở thành diễn viên nữ trẻ nhất được đề cử của Giải thưởng của Nghiệp đoàn Diễn viên Màn ảnh.

Tựa đề độ phim được lấy từ dòng mở đầu "I am Sam / Sam I am" của cuốn sách Green Eggs and Ham, được đọc trong phim.


Trong phim Tôi Là Sam, Sam, một người đàn ông thiểu năng trí tuệ một mình nuôi nấng cô bé đáng thương Lucy bị cha mẹ bỏ rơi. Phải đối mặt với muôn vàn khó khăn hàng ngày nhưng họ vẫn có một cuộc sống hạnh phúc bên những người bạn tốt bụng. Nhưng xem phim này bạn sẽ thấy ngày nọ "Hội bảo trợ phụ nữ và trẻ em" đã tước đi quyền làm cha của Sam bởi anh có chỉ số IQ của một đứa trẻ lên 7 nên không được quyền nuôi con. Hai cha con bị chia cắt vào đúng ngày sinh nhật 7 tuổi của Lucy. Tuy nhiên, Sam không hề bỏ cuộc mà đấu tranh tới cùng để giành quyền nuôi con gái. Liệu phim sẽ diễn biến thế nào mời các bạn cùng theo dõi bộ phim Tôi Là Sam.

Người hùng không súng

Người hùng không súng | Hacksaw Ridge 2016 là câu chuyện có thật về Desmond Doss (Andrew Garfield). Từ nhỏ đã thụ hưởng tinh thần bác ái của bà mẹ sùng đạo Bertha (Rachel Griffiths) và ác cảm với bạo lực bởi ông bố cựu binh Tom (Hugo Weaving), chàng thanh niên mang trong mình niềm tin mãnh liệt vào Mười điều răn của Chúa. Trong đó, Thiên Chúa đã nói rất rõ rằng: ngươi chớ giết người.

Vì đức tin tôn giáo của bản thân, Desmond Doss không thể cầm súng. Và theo lẽ thường, người không cầm súng rõ ràng không thể làm chiến sĩ đứng trên mặt trận bảo vệ tổ quốc. Nhưng không chỉ là tín hữu trung thành của Giáo hội, Desmond Doss còn là một người con yêu nước.

Không thể ngồi yên chứng kiến cảnh bạn bè đồng trang lứa, trong đó có cả người em trai Hal Doss (Nathaniel Buzolic), lần lượt xung phong ra trận, anh quyết tâm trở thành lính cứu thương để cứu người trên chiến trường với sự động viên và giúp đỡ của cô bạn gái y tá xinh đẹp Dorothy Schutte (Teresa Palmer).


Chẳng thể lay chuyển quyết tâm “quái đản” không đụng vào súng ống của Desmond Doss, cả đơn vị huấn luyện dùng đủ mọi cách, từ chế nhạo sỉ nhục, đánh đập, biệt giam, cho tới tòa án binh để buộc anh phải giải ngũ, không trở thành “gánh nặng” của họ trên chiến trường máu lửa.Nhưng ngay ngày đầu tiên bước chân vào quân ngũ, Desmond Doss đã nhận ra rằng tính toán ngây thơ của bản thân hoàn toàn không thích hợp với hoàn cảnh gấp gáp của thời cuộc và suy nghĩ mã thượng nhưng đầy cứng nhắc của những người xung quanh anh, từ cấp chỉ huy như Đại úy Glover (Sam Worthington), Trung sĩ Howell (Vince Vaughn), cho tới các đồng đội như Smitty (Luke Bracey) hay Milt “Hollywood” (Luke Pegler).

Nhưng với lòng tin vào lời dạy của Chúa, vào tình yêu đất nước, và vào những người thân thiết như ông bố Tom, như cô vợ mới cưới Dorothy, Desmond Doss vẫn vượt qua tất cả sức ép về thể xác và tinh thần để bước chân ra mặt trận, thực hiện ước mơ cứu người, cứu nước của bản thân.

Và tại hỏa ngục Hacksaw Ridge (tạm dịch: Mỏm núi Lưỡi cưa) trên đảo Okinawa, nơi quân đội Mỹ phải dùng xương máu để giành giật từng tấc đất từ tay những người lính Nhật Bản chẳng còn gì để mất, Desmond Doss sẽ tìm thấy câu trả lời về giá trị thực sự của tinh thần bất bạo lực, vị nhân sinh giữa nơi giết chóc mới là lẽ sống.

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

WISH - PHIM HI VỌNG


Nếu xem tội phạm là ung nhọt của xã hội thì những vụ án ấu dâm chính là vết lở loét đến mức khó mà chữa lành. Năm 2013, nền điện ảnh Hàn Quốc đau lòng chào đón một tác phẩm giàu lòng dũng cảm và đậm chất nhân văn mang tên Hope (Hy Vọng).
http://hdonline.vn/phim-hy-vong-5742.html#CL2GGKtd8XeSOKti.97

Không quảng bá rầm rộ, không chiêu trò truyền thông, cũng không sở hữu dàn diễn viên quá nổi bật, Hope (Hy Vọng) dùng chính nội lực của cốt truyện những nạn nhân trẻ em bị bạo hành tình dục và sự đồng cảm giữa người với người để đường hoàng nhận lấy danh hiệu Phim điện ảnh hay nhất, Kịch bản hay nhất và Diễn viên phụ xuất sắc nhất tại giải thưởng Rồng Xanh danh giá lần thứ 34 của người Hàn Quốc. Phim gây chấn động công chúng Hàn và thu hút dư luận vì cốt truyện được tái dựng từ một vụ án có thật và từng là nỗi nhục của xứ sở Kim Chi.

Dựa trên một vụ án hình sự có thật gây rúng động ở Hàn Quốc năm 2008 (vụ án Nayoung), Hope lột tả diễn biến gây phẫn nộ và quá trình phục hồi sau chấn thương bị lạm dụng tình dục của bé gái tám tuổi tên So Won (Lee Re). Trên đường đi bộ đến trường một mình, So Won gặp phải một kẻ say rượu và bị ông ta cưỡng hiếp, bạo hành tình dục rồi bỏ mặc lại với nỗi đau vượt khỏi khuôn khổ những tổn thương thể xác.

Đến khi được phát hiện và cứu chữa, bé gái phải mang theo di chứng cả đời về cả tâm lý và thể chất. Đến mức cô bé thậm chí còn sợ hãi cả chính người bố của mình. So Won trở nên hoảng loạn mỗi khi bố mình bước đến gần. Bố mẹ So Won đã vô cùng đau đớn trong quá trình cùng con gái chữa lành những tổn thương nặng nề chỉ xảy ra tích tắc bởi một tên khốn say rượu.

Bé gái Sowon trong một buổi sáng mưa rào đã trở thành nạn nhân của vụ án ấu dâm chấn động Hàn Quốc
Còn gã đàn ông gây nên tội ác, chỉ với một câu nói “Tôi không nhớ gì cả”, ông ta nhận hình phạt 12 năm tù. Phiên xét xử này khiến cả nước Hàn dậy sóng vì cho rằng bản án quá nhẹ đối với một tội ác tày trời đến thế. Luật pháp trong một số trường hợp không thể bảo vệ con người tuyệt đối, vậy chúng ta phải làm sao để tự bảo vệ mình và những người thân yêu nhất?

Nhà phê bình Christopher Bourne đã viết về bộ phim trên trang Screenanarchy như sau: “Tổ sản xuất đã tận dụng chất liệu hiện thực rùng mình của một vụ án có thật và thẳng thắn nhất có thể, không cần vin vào những thủ thuật tạo cảm xúc thường thấy của nền điện ảnh Hàn Quốc. Vượt lên trên nỗi căm phẫn về tội ác chính là câu chuyện về nỗi đau, sự vực dậy và quan trọng nhất chính là niềm hy vọng. Từng giây phút đều chạm đến đáy lòng con người và khiến bạn không thể nào quên được”.

Khi xem Hope, bạn có thể cảm nhận được sự cao tay hơn hẳn so với nỗi bất hạnh được lòng đám đông của Miracle In Cell No.7 và bầu không khí u uất của Silenced. Hope là nơi nỗi ám ảnh được khơi gợi, được đào sâu rồi lại từng chút, từng chút được lấp lại. Nếu nửa đầu bộ phim khán giả có thể thót tim và kinh hãi trước hình ảnh bé gái tám tuổi đầy máu luôn run rẩy và hoảng loạn, thì nửa sau bộ phim chính trái tim người xem sẽ được sưởi ấm và niềm hy vọng nhen nhóm trong từng thớ cảm xúc của bạn mà hình thành.

“Trên thế giới có bao nhiêu đứa trẻ, tại sao điều bất hạnh đó lại ứng với con tôi?” Câu hỏi của người mẹ gióng lên hồi chuông cảnh báo về vấn nạn ấu dâm của xã hội hiện đại

Vết thương và tâm hồn của So Won có được chữa lành hay không, chính khán giả mới là người nhận định. Tuy nhiên, trong phân cảnh cảm động nhất của 123 phút xem phim, khi nhìn thấy So Won cất lên câu hỏi “Có phải bố đó không?”, người xem khó mà cầm được nước mắt.

Trong số tất cả những người đàn ông khiến So Won khiếp sợ trên thế giới này, bố của bé là người bị tổn thương nhiều nhất. Giây phút khán giả thật sự phải khóc, thì đó không phải nước mắt vì đau lòng, mà chính là từng giọt hạnh phúc và vui mừng thay cho tình cảm gia đình dần được phục hồi. Ai cũng căm ghét tội phạm ấu dâm, nhưng cái người ta mong muốn nhất chính là nhìn thấy những nạn nhân được phục hồi và lấy lại niềm vui sống.

Người bố vì yêu thương con nên phải hoá trang để ở cạnh bên, may mắn là cô bé sớm nhận ra và xin lỗi bố
Hope sẽ cho người xem một cái nhìn cận cảnh về những nạn nhân trực tiếp và gián tiếp của nạn ấu dâm trong xã hội thay vì cố ý gây nên những cảm xúc tiêu cực cho khán giả. Ở Hope, người xem còn hiểu được lòng kiên trì của bậc làm cha mẹ cũng như những gắn kết thiêng liêng của tình gia đình.

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More